Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

Chủ nhật, ngày 10 tháng 07 năm 2011, trong nhật kí của tôi

Một nỗi chua xót gặm nhắm tôi từ đêm, nó ăn mòn tất cả niềm vui và để lại những vết ố vàng khè trên trái tim tôi cho đến tận bây giờ. Tôi ko thể nở một nụ cười, tôi thấy ánh sáng chiếu rọi thế giới này đã tắt ngúm. Chỉ còn lại một màn đen im lìm, vô cảm bao bọc lấy ý thức tôi. Tôi đã quá chăm chú vào những cảm xúc tồi tệ của mình, tôi mặc kệ nó đến và hoành hành trong con ng tôi. Tôi ko bao giờ có thể nói chính xác cái lí do nguyên thủy dẫn đến nỗi u sầu to lớn đang đè nặng mình. Cái thật sự rõ ràng là tôi thấy buồn, tủi thân, và đau xót cho hoàn cảnh của mình. Nhưng có lẽ đó chỉ là một thứ vặt vãnh ko đáng để tôi buồn đến thế, hoặc do tôi đang trong thời gian vô cùng nhạy cảm, hoặc cũng có thể vì bản chất nó chỉ là một thứ bình thường như bao thứ bình thường khác mà cuộc đời vẫn quăng cho ta thế thôi.
Mà cũng có lẽ vì tôi là loại người bi quan cố hữu, giống như ba tôi (ông có bi quan hay ko thì tôi ko biết),nhưng mẹ tôi đã cằn nhằn tôi như thế dưới bếp. Sẵn tiện bà cũng đả kích luôn vào thứ nhân phẩm mục ruỗng ba tôi. Ông thật ngu ngốc khi làm cái việc người ta gọi là ngửa -tay -xin -tiền- đàn- bà ngay trc mặt mẹ tôi. Bà nổi điên, thế là tôi tan tành!
Tôi định ăn thật nhiều để chết. Kết cục là tôi ngồi lì trong toalet với cái bụng đau quằn đau quại. Người tôi nặng trịch và máu vẫn chảy từ tối thứ năm đến bây giờ. Máu vẫn chảy, đã lâu lắm rồi tôi ko ra máu nhiều đến vậy…

Tôi chợt nhận ra một điều rằng khi tôi thật sự đau khổ, có nghĩa là khi tôi trở nên đui mù câm điếc ko còn biết đến cái gì nữa, khi đầu óc tôi ko còn là của tôi và cơ thể tôi chỉ còn là một thứ ảo ảnh xa xăm mờ mịt thì tôi ko tài nào viết đc dòng nào.Ngay cả khi cơn bão đã đi qua, ngay cả khi nỗi đau trong lòng đang dần nguội lạnh thì tôi vẫn ko thể nào viết về quá trình đó một cách dễ dàng. Rất nhiều lần, tôi muốn viết về một sinh vật bé nhỏ đáng yêu mà tôi chưa hề một lần đc chạm vào. Rất nhiều lần tôi muốn viết, như là điều duy nhất có thể làm để an ủi linh hồn của sinh vật mềm mại đó, nhưng rốt cuộc, những  gì hiện trên trang  giấy chỉ là những lời nói vô nghĩa. Và thêm rất nhiều lần nữa, tôi đã bỏ cuộc. 

Bây giờ những  gì còn lại chỉ là mùi thơm dìu dịu trên má của anh. Đôi môi mềm mềm mà tôi vẫn ham thích hôn vào bất cứ khi nào có thể. Những thứ mềm và thơm ấy thật dễ chịu, nó mang đến cho tôi cảm giác an ủi dịu dàng. Một thứ bông xốp êm ái bao quanh lấy tôi, tôi ước chi mình đc ngủ vùi trong đó mãi mãi, nó thật bình yên và ấm áp, tựa hồ tôi chẳng cần phải lo lắng thêm bất cứ điều gì, tựa hồ như cánh hoa đào trôi êm theo dòng nước siết…

Em gái tôi đang phải trải qua một giai đoạn khó khăn. Tối hôm qua nó khóc nhiều, trông thật đau lòng. Suýt nữa thì tôi cũng khóc theo nó. Gia đình bạn trai nó ko cho hai đứa quen nhau. Cũng chỉ vì thằng đó nhà giàu quá, lại thêm thằng cha phát xít, phát giác ra chuyện tò tí te của hai đứa thì ổng thẳng tay trừng trị luôn. Tôi ghét mấy người loại đó. Tôi ghét thứ người lớn con mắt để dưới mông, suốt ngày chỉ chăm chăm cố gắng dồn nắn con cái theo thứ chủ nghĩa cá nhân thiển cận. Tôi cũng ghét thấy em gái tôi khóc. Tôi quen nhìn thấy nó mạnh mẽ rồi, giờ nó khóc rấm rứt, tôi nhìn tôi chịu ko nổi. Nhưng tôi ko biết phải giúp nó ntn. Tôi cũng buồn lắm, rốt cuộc thì chỉ tự mình nó mới có thể đi tiếp mà thôi. Tôi yêu em gái tôi, nhưng tôi cũng biết tôi quá lạnh lùng và tàn nhẫn với nó. Tôi ko thể dịu dàng như đối với Su. Tôi cũng ko biết tại sao nữa. Như thể là ai đó đã lập trình cảm xúc của tôi. Nhưng bằng cách này hay cách khác, tôi vẫn muốn em gái tôi đc hạnh phúc, nó xứng đáng đc như thế!