Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Sự cô độc của tôi



Mặc dù tôi yêu anh điên dại và ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã lao vào anh như thể những cơn gió thốc rát mặt khi đứng trên một ngọn núi cao, thì suy cho cùng, tôi cũng ko thể nào thoát đc sự cô độc. Cái phần ấy nhiều lần tôi muốn chia sẽ cùng anh. Nhiều lần tôi liều lĩnh nhấn chìm nỗi sợ hãi và nói cho anh nghe về nó, song tôi biết mình đã sai lầm. Anh ko thể cảm nhận nỗi cô độc dai dẳng tôi mang theo từ ngày còn bé là một cái gì đó khái niệm hơn. Anh cụ thể nó bằng lối suy nghĩ thực dụng của anh hay anh đã đơn giản hóa nó bằng vốn từ ít ỏi của bản thân. Anh ko nhận ra cái cốt lõi của vấn đề là tôi muốn lấp đầy sự cô độc đó khi ở bên anh. Tôi ko muốn nó trồi cái bản mặt khinh bỉ lên và  cười mỉa mai vào sự yếu ớt của tôi, tôi ko muốn nó nuốt chửng cái phần bình thường của tôi vì tôi biết, khi cái cô độc nó quá lớn, nó lấn át bản ngã tôi thì nhất định tôi sẽ biến mất, tôi trở thành một thứ thịt và xương và những thớ cơ và máu hòa vào nhau, đầu tôi đầy ứ những suy nghĩ quái đản và tôi sẽ hành hạ anh bằng con quái vật gớm ghiếc đang sống dậy bên trong mình.

Dĩ nhiên, anh ko ý thức đc vấn đề nghiêm trọng như thế nào. Anh ko hiểu tôi...anh tự an ủi rằng thời gian còn dài, sẽ còn nhiều thứ tôi và anh phải trải qua, khi ấy tự khắc anh sẽ chạm vào đc cái phần đáng sợ nhất của tôi...Nhưng tôi đồ rằng anh sẽ ko bao giờ bước qua đc cánh cửa ấy...

Mà tôi có cần anh làm việc đó ko, khi tôi đã tìm đc người ấy cho tôi, từ lâu rồi...Người ấy ko ở bên tôi, người ấy ở cách xa tôi hàng trăm vạn dặm. Người ấy hơn tôi cả mấy chục tuổi đời, xấu òm, lại ko nói cùng một ngôn ngữ với tôi. Người ấy đã có vợ và trên hết tất cả, người ấy ko hề biết đến sự tồn tại của tôi. Có nghĩa là mọi thứ đều một chiều, nhưng tôi chưa hề có ý muốn thay đổi nó. Bởi tất cả những gì tôi nhận đc từ người đàn ông ấy quá lớn lao. Đó là sự thấu hiểu sâu sắc như tôi thuộc về bản thể của ông và ông gắn chặt với tôi ở sâu thẳm tâm hồn. Tôi tìm đến ông, chờ đợi ông an ủi tôi, chờ đợi cái cảm giác xoa dịu thỏa mãn bản ngã khi ở bên cạnh ông. Và ngay khi ông đã trở thành một thứ bụi mờ trôi mãi miết trên những miền đất lạ lùng thì tôi biết cái tinh túy của ông vẫn sẽ mãi ko rời xa tôi...Ông sống mãi trong cuộc đời tôi bằng những thứ hữu hình mãi im lặng theo thời gian..

Ông là người khiến tôi có thể suy nghĩ và viết, ông là niềm cảm hứng bất tận của tôi...

Và thứ tình cảm tôi dành cho ông, nó còn hơn cái gọi là tình yêu, nó vượt qua tất cả mọi định nghĩa thông thường, nó là điều gì đó ko bao giờ chết!



                                                     Tên của ông là Haruki Murakami.

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Từ bỏ và tha thứ



Khi bạn thật sự yêu một ai đó, bạn phải tìm cách tha thứ cho người ấy...

Tôi đã thôi hy vọng anh sẽ hứng thú đọc những câu chuyện của tôi. Tôi đã từ bỏ ý muốn ấy...

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Đau...





Cơ thể mình dạo này thật tệ hại! Sau chứng đau dạ dày khủng khiếp mình mắc phải hơn nửa tháng trước thì giờ đến cơn đau đầu điên dại thấu từng tế bào. Anh Rin nói có lẽ mình bị thiếu máu não. Mình đau lắm, đau đến tắc thở. Mình khóc nhiều, ngón tay bị dập hôm thứ sáu đã khiến mình khóc lóc lê lết khắp phòng rồi, nay lại thêm cơn đau đầu day dẳng vắt kiệt sức lực... Mình sắp chết rồi chăng?

Mình thấy buồn lắm, mình ko muốn cơ thể yếu ớt thế này đâu. Mình ko thể chăm sóc tốt cho anh Rin, làm anh lo lắng và nhất là mình chẳng thể làm đc điều gì có ích. Mình cứ nằm đó thở dốc từng hồi, đau đớn, cam chịu và tuyệt vọng. Mình sợ vô cùng cảm giác là gánh nặng của ng khác. Cơ thể mình nó ko nghe theo lời mình nữa...Rồi mình sẽ trở nên xấu xí, gầy xọp đi, yếu dần và chết lịm trên tay của anh Rin. Anh sẽ đau lòng nhiều lắm...Thật điên rồ! Tại sao mình lại có suy nghĩ khủng khiếp như vậy cơ chứ!!! huhuhu.....em xin lỗi...anh Rin ơi.....