Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

Chủ nhật, ngày 10 tháng 07 năm 2011, trong nhật kí của tôi

Một nỗi chua xót gặm nhắm tôi từ đêm, nó ăn mòn tất cả niềm vui và để lại những vết ố vàng khè trên trái tim tôi cho đến tận bây giờ. Tôi ko thể nở một nụ cười, tôi thấy ánh sáng chiếu rọi thế giới này đã tắt ngúm. Chỉ còn lại một màn đen im lìm, vô cảm bao bọc lấy ý thức tôi. Tôi đã quá chăm chú vào những cảm xúc tồi tệ của mình, tôi mặc kệ nó đến và hoành hành trong con ng tôi. Tôi ko bao giờ có thể nói chính xác cái lí do nguyên thủy dẫn đến nỗi u sầu to lớn đang đè nặng mình. Cái thật sự rõ ràng là tôi thấy buồn, tủi thân, và đau xót cho hoàn cảnh của mình. Nhưng có lẽ đó chỉ là một thứ vặt vãnh ko đáng để tôi buồn đến thế, hoặc do tôi đang trong thời gian vô cùng nhạy cảm, hoặc cũng có thể vì bản chất nó chỉ là một thứ bình thường như bao thứ bình thường khác mà cuộc đời vẫn quăng cho ta thế thôi.
Mà cũng có lẽ vì tôi là loại người bi quan cố hữu, giống như ba tôi (ông có bi quan hay ko thì tôi ko biết),nhưng mẹ tôi đã cằn nhằn tôi như thế dưới bếp. Sẵn tiện bà cũng đả kích luôn vào thứ nhân phẩm mục ruỗng ba tôi. Ông thật ngu ngốc khi làm cái việc người ta gọi là ngửa -tay -xin -tiền- đàn- bà ngay trc mặt mẹ tôi. Bà nổi điên, thế là tôi tan tành!
Tôi định ăn thật nhiều để chết. Kết cục là tôi ngồi lì trong toalet với cái bụng đau quằn đau quại. Người tôi nặng trịch và máu vẫn chảy từ tối thứ năm đến bây giờ. Máu vẫn chảy, đã lâu lắm rồi tôi ko ra máu nhiều đến vậy…

Tôi chợt nhận ra một điều rằng khi tôi thật sự đau khổ, có nghĩa là khi tôi trở nên đui mù câm điếc ko còn biết đến cái gì nữa, khi đầu óc tôi ko còn là của tôi và cơ thể tôi chỉ còn là một thứ ảo ảnh xa xăm mờ mịt thì tôi ko tài nào viết đc dòng nào.Ngay cả khi cơn bão đã đi qua, ngay cả khi nỗi đau trong lòng đang dần nguội lạnh thì tôi vẫn ko thể nào viết về quá trình đó một cách dễ dàng. Rất nhiều lần, tôi muốn viết về một sinh vật bé nhỏ đáng yêu mà tôi chưa hề một lần đc chạm vào. Rất nhiều lần tôi muốn viết, như là điều duy nhất có thể làm để an ủi linh hồn của sinh vật mềm mại đó, nhưng rốt cuộc, những  gì hiện trên trang  giấy chỉ là những lời nói vô nghĩa. Và thêm rất nhiều lần nữa, tôi đã bỏ cuộc. 

Bây giờ những  gì còn lại chỉ là mùi thơm dìu dịu trên má của anh. Đôi môi mềm mềm mà tôi vẫn ham thích hôn vào bất cứ khi nào có thể. Những thứ mềm và thơm ấy thật dễ chịu, nó mang đến cho tôi cảm giác an ủi dịu dàng. Một thứ bông xốp êm ái bao quanh lấy tôi, tôi ước chi mình đc ngủ vùi trong đó mãi mãi, nó thật bình yên và ấm áp, tựa hồ tôi chẳng cần phải lo lắng thêm bất cứ điều gì, tựa hồ như cánh hoa đào trôi êm theo dòng nước siết…

Em gái tôi đang phải trải qua một giai đoạn khó khăn. Tối hôm qua nó khóc nhiều, trông thật đau lòng. Suýt nữa thì tôi cũng khóc theo nó. Gia đình bạn trai nó ko cho hai đứa quen nhau. Cũng chỉ vì thằng đó nhà giàu quá, lại thêm thằng cha phát xít, phát giác ra chuyện tò tí te của hai đứa thì ổng thẳng tay trừng trị luôn. Tôi ghét mấy người loại đó. Tôi ghét thứ người lớn con mắt để dưới mông, suốt ngày chỉ chăm chăm cố gắng dồn nắn con cái theo thứ chủ nghĩa cá nhân thiển cận. Tôi cũng ghét thấy em gái tôi khóc. Tôi quen nhìn thấy nó mạnh mẽ rồi, giờ nó khóc rấm rứt, tôi nhìn tôi chịu ko nổi. Nhưng tôi ko biết phải giúp nó ntn. Tôi cũng buồn lắm, rốt cuộc thì chỉ tự mình nó mới có thể đi tiếp mà thôi. Tôi yêu em gái tôi, nhưng tôi cũng biết tôi quá lạnh lùng và tàn nhẫn với nó. Tôi ko thể dịu dàng như đối với Su. Tôi cũng ko biết tại sao nữa. Như thể là ai đó đã lập trình cảm xúc của tôi. Nhưng bằng cách này hay cách khác, tôi vẫn muốn em gái tôi đc hạnh phúc, nó xứng đáng đc như thế!

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Sự cô độc của tôi



Mặc dù tôi yêu anh điên dại và ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã lao vào anh như thể những cơn gió thốc rát mặt khi đứng trên một ngọn núi cao, thì suy cho cùng, tôi cũng ko thể nào thoát đc sự cô độc. Cái phần ấy nhiều lần tôi muốn chia sẽ cùng anh. Nhiều lần tôi liều lĩnh nhấn chìm nỗi sợ hãi và nói cho anh nghe về nó, song tôi biết mình đã sai lầm. Anh ko thể cảm nhận nỗi cô độc dai dẳng tôi mang theo từ ngày còn bé là một cái gì đó khái niệm hơn. Anh cụ thể nó bằng lối suy nghĩ thực dụng của anh hay anh đã đơn giản hóa nó bằng vốn từ ít ỏi của bản thân. Anh ko nhận ra cái cốt lõi của vấn đề là tôi muốn lấp đầy sự cô độc đó khi ở bên anh. Tôi ko muốn nó trồi cái bản mặt khinh bỉ lên và  cười mỉa mai vào sự yếu ớt của tôi, tôi ko muốn nó nuốt chửng cái phần bình thường của tôi vì tôi biết, khi cái cô độc nó quá lớn, nó lấn át bản ngã tôi thì nhất định tôi sẽ biến mất, tôi trở thành một thứ thịt và xương và những thớ cơ và máu hòa vào nhau, đầu tôi đầy ứ những suy nghĩ quái đản và tôi sẽ hành hạ anh bằng con quái vật gớm ghiếc đang sống dậy bên trong mình.

Dĩ nhiên, anh ko ý thức đc vấn đề nghiêm trọng như thế nào. Anh ko hiểu tôi...anh tự an ủi rằng thời gian còn dài, sẽ còn nhiều thứ tôi và anh phải trải qua, khi ấy tự khắc anh sẽ chạm vào đc cái phần đáng sợ nhất của tôi...Nhưng tôi đồ rằng anh sẽ ko bao giờ bước qua đc cánh cửa ấy...

Mà tôi có cần anh làm việc đó ko, khi tôi đã tìm đc người ấy cho tôi, từ lâu rồi...Người ấy ko ở bên tôi, người ấy ở cách xa tôi hàng trăm vạn dặm. Người ấy hơn tôi cả mấy chục tuổi đời, xấu òm, lại ko nói cùng một ngôn ngữ với tôi. Người ấy đã có vợ và trên hết tất cả, người ấy ko hề biết đến sự tồn tại của tôi. Có nghĩa là mọi thứ đều một chiều, nhưng tôi chưa hề có ý muốn thay đổi nó. Bởi tất cả những gì tôi nhận đc từ người đàn ông ấy quá lớn lao. Đó là sự thấu hiểu sâu sắc như tôi thuộc về bản thể của ông và ông gắn chặt với tôi ở sâu thẳm tâm hồn. Tôi tìm đến ông, chờ đợi ông an ủi tôi, chờ đợi cái cảm giác xoa dịu thỏa mãn bản ngã khi ở bên cạnh ông. Và ngay khi ông đã trở thành một thứ bụi mờ trôi mãi miết trên những miền đất lạ lùng thì tôi biết cái tinh túy của ông vẫn sẽ mãi ko rời xa tôi...Ông sống mãi trong cuộc đời tôi bằng những thứ hữu hình mãi im lặng theo thời gian..

Ông là người khiến tôi có thể suy nghĩ và viết, ông là niềm cảm hứng bất tận của tôi...

Và thứ tình cảm tôi dành cho ông, nó còn hơn cái gọi là tình yêu, nó vượt qua tất cả mọi định nghĩa thông thường, nó là điều gì đó ko bao giờ chết!



                                                     Tên của ông là Haruki Murakami.

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Từ bỏ và tha thứ



Khi bạn thật sự yêu một ai đó, bạn phải tìm cách tha thứ cho người ấy...

Tôi đã thôi hy vọng anh sẽ hứng thú đọc những câu chuyện của tôi. Tôi đã từ bỏ ý muốn ấy...

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Đau...





Cơ thể mình dạo này thật tệ hại! Sau chứng đau dạ dày khủng khiếp mình mắc phải hơn nửa tháng trước thì giờ đến cơn đau đầu điên dại thấu từng tế bào. Anh Rin nói có lẽ mình bị thiếu máu não. Mình đau lắm, đau đến tắc thở. Mình khóc nhiều, ngón tay bị dập hôm thứ sáu đã khiến mình khóc lóc lê lết khắp phòng rồi, nay lại thêm cơn đau đầu day dẳng vắt kiệt sức lực... Mình sắp chết rồi chăng?

Mình thấy buồn lắm, mình ko muốn cơ thể yếu ớt thế này đâu. Mình ko thể chăm sóc tốt cho anh Rin, làm anh lo lắng và nhất là mình chẳng thể làm đc điều gì có ích. Mình cứ nằm đó thở dốc từng hồi, đau đớn, cam chịu và tuyệt vọng. Mình sợ vô cùng cảm giác là gánh nặng của ng khác. Cơ thể mình nó ko nghe theo lời mình nữa...Rồi mình sẽ trở nên xấu xí, gầy xọp đi, yếu dần và chết lịm trên tay của anh Rin. Anh sẽ đau lòng nhiều lắm...Thật điên rồ! Tại sao mình lại có suy nghĩ khủng khiếp như vậy cơ chứ!!! huhuhu.....em xin lỗi...anh Rin ơi.....

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

book diary








MÌnh đang đọc một cuốn sách mới của Haruki. Ông ấy luôn là tác giả lôi cuốn mình nhất. Mình tìm đc sự đồng cảm và thấu hiểu trong từng câu chữ của nhà văn người Nhật này. Vì mình không có bạn tri kì, nên đọc sách của ông như một niềm an ủi lớn lao cho cuộc sống cô độc của mình. Đôi khi mình ko nắm bắt đc suy nghĩ của bản thân. Trong nhiều lần cầm sách lên đọc,khi hoàn toàn đưa tâm trí mình vào đó thì tự khắc mình có thể hiểu ra nhiều điều cũng như tìm đc nhiều cảm hứng hơn. Ông ấy đang nói về chạy bộ, mình chưa bao giờ ưa môn đó. Hay nói đúng hơn là mình không có nhiều kiên nhẫn cũng như điều kiện để tập luyện một môn thể thao nào. MÌnh không bị béo phì, nhưng ko làm đc việc nặng và bị viêm mũi mãn tính. Có thể mình hơi yếu về thể chất, mình rất hay mệt mỏi. MÌnh biết nguyên nhân vì mình vận động quá ít. MÌnh thích đc tập thể thao với người yêu. Suy nghĩ về hình ảnh hai đứa cùng chạy trên một con đường mát mẻ khiến mình thấy hào hứng vô cùng. Cái tạng mình là thế, cứ đụng đến cái gì đại loại như chạy bộ là nhất định ko chịu nỗi cảnh một mình. Mình sợ cảm giác cô độc khi chạy trên một con đường lắm…


Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

Khi anh chìm vào giấc ngủ

Ly cà phê đậm buổi trưa muộn khiến tôi ko tài nào nhắm mắt đc. Đành lụi hụi ngồi vuốt lưng dỗ dành anh ngủ. Anh mệt và say ngủ rất nhanh. Trước khi ngủ còn nhắn nhủ "Em đừng đi đâu nha, anh sợ cảm giác ko còn em bên cạnh lắm.." Nói mà mắt he hé nhìn tôi, rõ mệt mà cứ cố làm màu

Thứ ánh sáng vàng dịu tỏa ra từ đèn ngủ khiến ko gian thật trầm lắng, âm thanh duy nhất là tiếng máy quạt xoay đều, tôi khoát chiếc áo sơ mi kẻ to sụ, ngồi vuốt vuốt mớ tóc người yêu và lặng lẽ ngắm nhìn anh. Có cái gì đó thân thương lắm, đang sinh sôi này nở trên một hòn đảo. Tôi nhìn mấy vệt sáng mờ ảo đọng lại trên gương mặt anh, bỗng có cảm giác yên bình tựa hồ đang nhìn thấy lại những cơn mưa tươi sáng ngày còn thơ dại. Anh đang sống bên cạnh tôi, từng hơi thở ấm nóng của anh phả vào da thịt tôi hằng đêm, những lời ngọt ngào anh dành cho tôi, và cái tự ái to đùng bị đè bẹp khi anh vào bếp nấu cho tôi ăn, giặt đồ, cọ toalet hay hì hục dọn dẹp phòng mỗi khi tôi nổi hứng biến nó thành chuồng lợn

Anh là đàn ông đẹp và là đàn ông dịu dàng. Nếu ko phải nói quá khi gọi một chàng trai là đàn ông, khi anh ấy mới 20. Tôi thích gọi anh là đàn ông, vì tôi cảm thấy anh đủ trưởng thành và chín chắn để khoát lên mình từ đó. Có lẽ sẽ ko ai ngoài tôi biết đc anh đàn ông như thế nào và đàn ông, nếu đc như anh, hiếm ra sao. Sẽ có người cho rằng tôi đang tâng bốc người yêu hoặc giả đang khoe khoang ng tình. Tôi sẽ ko phiền lòng lắm đâu, bởi suy cho cùng nếu bạn tin điều tôi nói vô điều kiện thì ng ngồi gõ những dòng này sẽ là bạn, chứ ko phải tôi.

Tất nhiên, loại gái như tôi sẽ ko bao giờ ngủ với đàn ông tồi. Đàn ông tồi là đàn ông giả dối, đàn ông giả dối mà cố biến điều giả dối thành sự thật thì càng tệ hơn. Thật may khi đàn ông của tôi chỉ lăm lăm cố biến sự thật thành điều cần tin tưởng. Bạn biết đó, đôi khi sự thật chẳng ai tin, đổi lại người ta cứ mù quáng đi tin những điều có vẻ là sự thật.

Người yêu tôi vừa trở mình. Anh ngủ say như chết. Hơn 2h sáng rồi, tôi ngồi lọ mọ viết về anh và vài điều linh tinh về đàn ông. Tôi vốn chỉ định vừa hút thuốc vừa nhấm nháp blog của nhà văn Trang Hạ cho đến khi buồn ngủ. Tài thế nào lại ra cớ sự hao tốn calo này!

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

Những quá trình đã đến hồi kết





Tôi đã luôn tìm kiếm một thế giới nơi người ta biết và nhớ đến sự tồn tại của tôi. Đôi khi, tâm trí tôi là một bãi lầy và tôi thường xuyên mất phương hướng. Đã một thời gian dài trôi qua tôi vẫn còn mơ mộng và trôi lơ lửng trong những suy nghĩ của mình. Tôi muốn tìm thấy một nơi mình có thể tận tụy bám rễ, một nơi tôi yên tâm trải lòng mình ra và là nơi tôi kiến tạo thế giới của riêng mình.

Qúa trình ấy thật mất thời gian. Tôi vẫn chưa tìm đc và nhiều lần tôi nhầm tưởng tai hại. Tôi đã bắt đầu xây dựng ngôi nhà của mình một cách đầy hào hứng say mê, chợt đến một lúc nào đó, những con chữ biến mất, đầu óc tôi nhão nhoét ra, tôi ngã nhào và bỏ lại tất cả. Tôi bắt đầu căm ghét và nghi ngờ bản thân từ đó. Tôi liệu có thể làm đc gì khi tôi cứ luôn mang trong mình căn bệnh mau chán này???

Sẽ chẳng có ai giúp đc tôi. Anh Rin ko thể giúp, Chiha yêu dấu ko thể giúp, mẹ và hai em ko thể làm  gì, ngài Murakami ngán ngẫm lắc đầu và nhà văn Trang Hạ chắc cũng sẽ phải bó tay...


Tôi muốn níu giữ mình và làm đc một cái gì đó! Tôi ko muốn trở thành một người tàng hình!