Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

Những quá trình đã đến hồi kết





Tôi đã luôn tìm kiếm một thế giới nơi người ta biết và nhớ đến sự tồn tại của tôi. Đôi khi, tâm trí tôi là một bãi lầy và tôi thường xuyên mất phương hướng. Đã một thời gian dài trôi qua tôi vẫn còn mơ mộng và trôi lơ lửng trong những suy nghĩ của mình. Tôi muốn tìm thấy một nơi mình có thể tận tụy bám rễ, một nơi tôi yên tâm trải lòng mình ra và là nơi tôi kiến tạo thế giới của riêng mình.

Qúa trình ấy thật mất thời gian. Tôi vẫn chưa tìm đc và nhiều lần tôi nhầm tưởng tai hại. Tôi đã bắt đầu xây dựng ngôi nhà của mình một cách đầy hào hứng say mê, chợt đến một lúc nào đó, những con chữ biến mất, đầu óc tôi nhão nhoét ra, tôi ngã nhào và bỏ lại tất cả. Tôi bắt đầu căm ghét và nghi ngờ bản thân từ đó. Tôi liệu có thể làm đc gì khi tôi cứ luôn mang trong mình căn bệnh mau chán này???

Sẽ chẳng có ai giúp đc tôi. Anh Rin ko thể giúp, Chiha yêu dấu ko thể giúp, mẹ và hai em ko thể làm  gì, ngài Murakami ngán ngẫm lắc đầu và nhà văn Trang Hạ chắc cũng sẽ phải bó tay...


Tôi muốn níu giữ mình và làm đc một cái gì đó! Tôi ko muốn trở thành một người tàng hình!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét